Hẹn gặp anh Nhím trên đỉnh tầng xanh

“Chúng tôi tham gia vào những chuyến hành trình này không phải vì đam mê mỗi cá nhân. Bởi đây là cuộc thưởng ngoạn chỉ dành cho những kẻ ưa mạo hiểm, thích phiêu lưu, lấy đôi chân là phương tiện di chuyển duy nhất cho cả chuyến đi” – anh Trần Thanh Hà, CNDA nhóm KT8 đã có những phút giây chia sẻ chân thành với nhóm phóng viên KTV trong một chiều cuối thu Hà Nội.

“Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi”

Tháng 11 của năm 2016, chúng tôi sắp xếp lại thời gian và thực hiện chuyến đi ấp ủ đã lâu và cũng là chuyến đi đầu tiên trong đời. Trekking Bạch Mộc Lương Tử là “thử thách chinh chiến” được lựa chọn, cả bọn rất háo hức cho lần trải nghiệm đầy mới lạ này. Với độ cao 3.046 m so với mực nước biển, Bạch Mộc Lương Tử đứng thứ 4 trong top 10 đỉnh núi cao nhất Việt Nam.
Từ Sa Pa, chúng tôi đi ô tô khoảng 1 giờ lên bản Sàng Ma Sáo, tại đây, chúng tôi cùng leader và porter bắt đầu cuộc hành trình. Với những nhóm leo mới như chúng tôi thì việc thuê leader và porter là điều rất cần thiết. Leader sẽ là người chịu trách nhiệm dẫn đường cho cả chặng tour trong khi porter là người gùi đồ và nấu ăn cho cả đoàn. Tùy vào số lượng thành viên trong đoàn mà có thể thuê 1 hay vài porter đi cùng.

Với những ai chưa leo núi hoặc leo không thường xuyên thì 1 giờ leo đầu tiên thực sự là màn “tra tấn” thể lực và tinh thần. Lúc này tôi mới hiểu cảm giác thở bằng tai, bằng mũi, chân tay rã rời. Cái suy nghĩ “đi tiếp hay quay về” nó xâm chiếm gần như toàn bộ cơ thể không chỉ có bộ não. Thật giống như khi ta bắt đầu một công việc mới. “Tiếp tục hay bỏ cuộc” chính là cái đấu tranh tư tưởng đầu tiên mà ai cũng phải vượt qua.

Đường đi lên Bạch Mộc Lương Tử vượt qua nhiều ruộng ngô, bãi chăn trâu bò của người Mông bản địa, nên việc bạn bị dính “ngập xình” là điều không thể tránh khỏi. Lên cao, trời thoáng đãng hơn, khi đã dần quen với địa hình, cảm giác mệt mỏi đỡ đi rất nhiều, những khung cảnh mới hiện ra, càng kích thích hấp dẫn chúng tôi hơn. Những dãy núi cao ẩn hiện trong sương mù, những con suối mát lạnh trong vắt, hay một bông hoa dại ven đường đi, tất cả tạo nên hệ sinh thái khác biệt cho Bạch Mộc Lương Tử.

“Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng”

Dừng chân ở lán nghỉ 1 đêm, 5h sớm hôm sau, chúng tôi dậy chuẩn bị đồ cá nhân và ăn sáng, sẵn sàng hoàn thành nốt cung đường. Như những người đi trước kể lại thì cung từ núi Muối đến đỉnh Bạch Mộc sẽ là cung đường khó đi nhất trong toàn bộ chặng đường, những đỉnh núi cao, những con đường dọc sống núi đá đầy cheo leo. Chặng đường từ 2.800 m – 3.046 m, phần lớn cả đoàn đang dần đuối sức, nhưng tất cả mọi người đều cần mẫn vượt qua những dốc đá cheo leo, xuyên qua những cánh rừng già, bò trườn trên những dãy đá rêu phong, thử thách cả về thể chất lẫn tinh thần.

Và vẻ đẹp của Bạch Mộc Lương Tử đang dần hiện ra, bù đắp lại công sức cả đoàn, những biển mây trắng xóa, cảnh đẹp đến nghẹt thở mà không bút mực nào tả xiết. Càng lên cao biển mây càng đẹp, càng dày, thiên đường hạ giới là đây chứ đâu.

“Và chúng ta là người chiến thắng”

Sau mỗi chuyến đi như vậy, tình cảm của cả đoàn tăng lên đáng kể, những lúc vui buồn, những khi mệt mỏi muốn chùn chân, cả đoàn cùng đốc thúc nhau cố gắng. Những câu chuyện tám trong lúc nghỉ ngơi ven đường, những mẩu bánh mì chia đôi, tăng sức giữa đường. Chúng tôi cùng nhau kề vai “chinh chiến” tới đích cuối cùng.

Cuối cùng cả đoàn chinh phục được Bạch Mộc, cảm xúc vỡ òa trong sung sướng và phấn khích khi nhìn thấy tấm biển mốc đỉnh núi và lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trong không trung. Cảm giác chiến thắng trong tôi lâng lâng hạnh phúc, một cột mốc đáng nhớ của tuổi trẻ đã được khắc ghi. Sau khi chinh phục đỉnh Bạch Mộc, mọi người quay lại lán nghỉ 2.100 m trước khi trời tối.

Sau mỗi hành trình là một bài học cuộc sống

Tôi vẫn nhớ chuyến đi năm ấy, khi cả đoàn có một cô gái duy nhất. Vì thể lực yếu hơn so với những nam nhân trai tráng khác, em bị tụt lại phía sau. Cũng bởi 1 câu nói của em “Các anh cứ đi trước, em ngồi nghỉ chút rồi theo sau” mà mấy người chúng tôi gật đầu, tặc lưỡi đi tiếp, để em ở lại mà không nghĩ gì nhiều. Sau đó, chúng tôi cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, nhưng dĩ nhiên là không có em. Giá như khi ấy, chúng tôi tinh ý hơn, nán lại chút, động viên em bằng lời nói, chai nước, viên kẹo, thì có lẽ chuyến đi ấy sẽ được vẹn tròn, và anh em chúng tôi cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc.

Cá nhân tôi vẫn tâm đắc với một câu ngạn ngữ châu Phi, rằng: “Muốn đi nhanh hãy đi một mình. Muốn đi xa hãy đi cùng nhau”. Những chuyến hành trình trên các cung đường dốc gồ ghề đá sỏi chính là những trải nghiệm đáng quý, giúp gắn kết đồng đội, tăng kỹ năng giải quyết vấn đề, nâng cao tinh thần làm việc nhóm.

Phía trước tôi vẫn là hành trình cán mốc top 10 đỉnh núi cao nhất Việt Nam. Các bạn trẻ của KTV, các bạn có muốn tự mình trải nghiệm loại hình du lịch Trekking đầy độc là này để có thể lần trốn ngắn ngày khỏi dòng xe ồn ào, tạm lánh ánh đèn phố thị phồn hoa, rời xa công nghệ, chỉ có cắm mặt xuống đất và đi, đi để suy ngẫm về nghề nghiệp, về cuộc đời và về chính mình.